Trang Thơ & Truyện: Bùi Lê Vi Quyên                |                 www.ninh-hoa.com

BÙI LÊ VI QUYÊN
 

Sinh năm 1981

Thạc sĩ Kiến Trúc Sư

Giảng viên Đại học
Kiến trúc Đà Nẵng

 

 

Hiện cư ngụ tại
Đà Nẵng, Việt Nam

 


 

 

 

 

 

 

VÁCH TƯỜNG

XANH NHẠT

Bùi Lê Vi Quyên

 

  

         

          Duyên về nhà nằm vùi trong pḥng sau một ngày vất vả trên giảng đường. Đối diện với bốn bức tường màu xanh nhạt đầu óc trống rỗng không nghĩ ngợi ǵ ngoài sự mệt mỏi chiếm ngự cả thân thể. Nằm chán rồi lại ngồi dậy đối diện với bức tường soi ḿnh trong đó. Không ánh đèn nhưng Duyên nh́n thấy khuôn mặt nhỏ bé của ḿnh hiện ra với chút buồn trong đôi mắt. Rồi bỗng một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt ấy, khuôn mặt của chính Duyên không phải phản chiếu qua tấm gương mà là bức tường xanh đục.

Duyên nh́n chính ḿnh trên bức tường vô tri kỳ lạ như như xuyên thấu cái bản ngă của ḿnh. Một cô gái tưởng chừng như mạnh mẽ nhưng thật ra vô cùng yếu đuối luôn sợ ḿnh bị tổn thương nên ít khi làm cho người bị tổn thương.

 

Hằng ngày phải đối mặt đám sinh viên nửa quê nửa tỉnh có lúc như phát điên, chỉ mong cho hết giờ để trở về trong căn nhà quen thuộc của ḿnh.Cũng có vài đứa học tṛ ḿnh quư mến nhưng số này rất ít. Sinh viên về học ở đây giọng nói phát âm đủ kiểu đôi khi phải lắng nghe hoặc đề nghị nói lại nhiều lần Duyên mới hiểu được.

 

 Lớp học Duyên hướng dẫn làm đồ án có cô sinh viên người bắc Trung bộ nét mặt đẹp cổ kính như các cung phi Trung Hoa. Tóc cô bé dài nhưng búi cao gọn gàng để lộ chiếc cổ trắng ngần và da mặt mịn màng với đôi mắt sáng long lanh. Cô bé phải nói là rất đẹp, sở hửu một thân h́nh cân đối với chiều cao gần mét bảy xứng đáng làm người mẫu hơn những cô trong giới showbizt đầy tai tiếng. Duyên rất mến cô bé không phải v́ nét đẹp của cô mà c̣n về năng lực học hành nữa. Cô bé có năng khiếu thực sự về nghệ thuật và nhất là trong lĩnh vực kiến trúc, đồ án hoc tập của cô luôn có sự sáng tạo và những suy nghĩ táo bạo trong các công tŕnh cô thiết kế được các đồng nghiệp Duyên đánh giá rất cao. Một kiến trúc sư vừa tài vừa sắc trong tương lai, tôi hy vọng như vậy.

 

Cô bé có cái tên cũng khá đặc biệt, Min Na. Riêng cái tên này cũng đủ làm cho các chàng trai xốn xang rồi chứ chưa nói đến sắc đẹp nghiêng thành của cô cộng thêm tài năng của ḿnh, Duyên nghĩ sau này cô sẽ là một con người thật đặc biệt, sẽ có được một người chồng đặc biệt dành cho cô bé. Không rỏ cô xuất thân trong gia đ́nh như thế nào nhưng nh́n bề ngoài lộng lẩy với những đồ dùng đắt tiền không ai nghĩ gia đ́nh cô nghèo khó được. Đi học xa nhà nhưng cô đi xe tay ga đắt tiền, thuê căn nhà ở riêng một ḿnh trong con hẽm trên đường phố chính ngay tại quận trung tâm khiến những cô gái khác nh́n mà thèm thuồng. Duyên đi dạy và là cộng tác viên cho một công ty tư vấn thiết kế khác thu nhập cũng khá nhưng chưa dám xài hàng xịn như Na.

 

Na sống khép kín với mọi người một phần do cô bé kiểm soát được việc học của ḿnh, biết ḿnh phải học và làm ǵ cho hợp lư nên rất tự tin không dựa vào bạn bè. Na học giỏi nên được các sinh viên khác nể nang nhưng không kết bạn được v́ tính t́nh ít ḥa đồng của cô. Thỉnh thoảng cô hay đến nhà Duyên nhờ chỉ dẫn những điều chưa hiểu hoặc những đồ án có tính phức tạp nhờ hướng dẫn góp ư nên giữa Duyên và Na có một t́nh cảm đặc biệt hơn những sinh viên khác nên xem Na như cô em gái hơn là học tṛ của ḿnh. Duyên chỉ có đứa em trai nhưng ít khi gần gủi nhau để tâm sự chia sẻ buồn vui, hơn nữa Duyên hơn em trai chín tuổi nên cảm nhận cuộc sống khác nhau khó mà chia sẽ được. Na v́ vậy được quan tâm rất nhiều.

 

Duyên biết Na từ khi bắt đầu năm hai của cô bé. Lần đầu tiên bước vào lớp Duyên đă chú ư đến cô bé có nước da trắng và khuôn mặt đẹp rực rở của em nỗi bật giữa đám sinh viên đang lao nhao khi nh́n thấy cô giáo trẻ như tôi đứng trên bục giảng đường. Nỗi bật giữa mọi người c̣n v́ Na cao hơn những người khác, nh́n xuống lớp Na như đóa sen nở trên mặt hồ. Thật kiêu sa lộng lẫy. Duyên bắt đầu chú ư đến cô bé cũng bởi cái tính rụt rè nhút nhát ít nói của em, đi học về lặng lẽ dắt xe ra khỏi trường một ḿnh chứ không ở lại đàn đúm nhỏ to với ai. V́ vậy Duyên hay đến gần chổ ngồi của Na để chỉ dẫn những điều em chưa hiểu hết và dù có bận rộn mấy đi nữa khi Na đến nhà cũng luôn được đón tiếp như người em gái của ḿnh.

 

Na thuê căn nhà khá rộng trong một con hém lớn xe hơi vào được. Khu vực này dành riêng cho các gia đ́nh công chức có thu nhập khá, yên tĩnh và rất an ninh. Thỉnh thoảng vào ngày chủ nhật Na mời Duyên đến nhà rồi làm những món ăn lạ đăi cô giáo của ḿnh. Nh́n căn nhà rộng và thoáng mát nhưng chỉ một ḿnh Na sống Duyên ngạc nhiên nhưng ngại không hỏi v́ không muốn đí sâu vào cuộc sống của Na.

 

Chiều chủ nhật Na đến mời Duyên đi uống nước. Nh́n Na vui vẻ nói chuyện cởi mở Duyên hỏi về chuyện riêng của cô bé :

-Mấy bạn sinh viên khác cô nào cũng có người yêu rồi c̣n Na th́ sao? Năm tư rồi mà.

Na không trả lời mà hỏi lại:

-Thời sinh viên Cô có người yêu không?

-Ngày đó Cô lo học biết yêu đương ǵ đâu em. Có mấy anh khóa trước để ư nhưng thấy cô nghiêm quá nên …lở đến chừ.

-Có lẽ em cũng giống Cô thôi. Tập trung học đă ra trường rồi tính chuyện chồng con cũng được.

- Nhưng khi ra trường đi làm đàn ông thấy em cao giá quá họ ngại. Em có nghĩ Hồng nhan bạc phận không?

-Em không nghĩ vậy đâu Cô. Đàn ông luôn háo sắc, ḿnh đẹp th́ sợ ǵ.

-Em nói vậy chưa đúng lắm đâu. Ḿnh đẹp đàn ông ưa ngắm nh́n nhưng để lấy một người đẹp có tŕnh độ để làm vợ th́ họ lại sợ.

-Tại sao họ lại phải sợ Cô. Những người đàn ông học thức có địa vị họ muốn lấy người vợ học thức hơn là những cổ máy biết vâng lời có cái đầu ngắn ngũn.

-Em nhầm rồi. Đàn ông không thích vợ có học thức cao đâu. Họ sợ sống chung với lũ lắm. Bản năng của phái nam là thích thống trị nên cần những cô gái thường thường dể sai hơn.

-Em không tin trong xă hội bây giờ lại có những người phụ nữ nô lệ cho chồng như vậy.

-Thật ra cô cũng không hiểu rơ lắm đàn ông họ muốn ǵ nữa. Lấy chồng, phụ nữ cần người đàn ông biết yêu thương ḿnh, lo lắng và phải thực sự là người chủ gia đ́nh chứ không phải là chúng ta.

-Đàn ông có học cũng nhiều người thuộc dạng bám váy phụ nữ không phải là it đâu Cô         .

-Em bi quan hơn cô nhiều rồi đó nhé. Hăy tin vào ḿnh và có ḷng “vị tha” với đàn ông em sẽ thành công trong cuộc sống của ḿnh.

-Vậy sao Cô không làm như điều ḿnh vừa nói?

Na nh́n tôi cười. Con bé láu lỉnh quá

-Na có anh chị em đông không?

-Dạ, em c̣n hai đứa em trai nữa đang học phổ thông.

-Bố Mẹ em làm ǵ?

-Bố làm ruộng c̣n Mẹ ở nhà chăn nuôi khổ lắm Cô.

Duyên sững sốt về lời thú nhận cuộc sống gia đ́nh Na. Thấy Duyên nh́n thẳng vào mặt biểu lộ ngạc nhiên nên có lẽ Na đă nhận ra ḿnh lỡ lời thú nhận cuộc sống trái ngược :

-Bố Mẹ thương em nhiều v́ em là con gái trong gia đ́nh lại đi học xa nên đă dành cho em nhiều thứ. Em cần ǵ Bố Mẹ cũng ráng sắm cho miễn sao học tốt là được.

-Nhưng em có thật sự cần những thứ đắt tiền trong khi Bố Mẹ ở nhà làm lụng cực khổ không? Ví dụ như chiếc xe tay ga đang đi có thể bằng một năm lao động vất vả của Bố Mẹ?

Na bối rối v́ câu hỏi bất ngờ của Duyên. Cô bé cúi đầu nh́n xuống ly nước của ḿnh khuôn mặt có vẻ buồn:

-Dạ, em hiểu điều đó lắm chứ cô nhưng Bố cứ sắm cho em biết làm sao.

-Em nói cô không hiểu. Em thuê nhà riêng để ở c̣n những thứ khác nữa rất tốn kém liệu Bố Mẹ chịu nỗi không?

Na nói giọng run run:

-Sau này ra trường làm kiếm tiền em sẽ lo cho Bố Mẹ khi về già.

-Em nghĩ như vậy sao?

-Dạ.

          Cuộc tṛ chuyện của tôi và Na kết thúc một cách bất ngờ khi cô bé nghe điện thoại của ai đó gọi đến:

          -Alô!

          …

          -Xin lổi, tôi đang bận. Na xoay qua nh́n tôi. Nữa tiếng nữa được không?

          Na bỏ điện thoại vào giỏ xách. Tôi thấy không tiện ngồi thêm nữa v́ biết cô bé có hẹn nên gọi tính tiền ra về.

          Hôm sau Duyên không có buổi dạy ở lớp Na nhưng buổi chiều khi dắt xe ra cổng Na đang đứng chờ ai đó bên lề đường, khi trông thấy Duyên từ xa cô bé cúi đầu như lăng tránh. Duyên nhận ra điều ấy nên chạy thẳng không nh́n cô gái sinh viên xinh đẹp. Trên đường về nhà Duyên miên man suy nghĩ về cô sinh viên kỳ lạ của ḿnh, một cô gái xinh đẹp nhưng luôn sống khép kín không giao du với ai.

 

          Đang ngồi đối diện với bức tường câm lặng bỗng nghe tiếng gọi của Thư,cô bạn bác sỹ:

          -Duyên ơi! Làm chi trong pḥng mà đóng kín cửa vậy?

          -Bà ồn ào quá, mở cửa pḥng ra đi.

          -Lên tiếng tui mới dám mở cửa chứ. Lỡ đột ngột có anh chàng nào tuôn ra trở tay sao kịp bà.

          -Con quỷ. Miệng mồm mi dơ dáy quá.

          Con bạn bước vào pḥng trông thấy tôi bơ phờ mặt mũi nên quở:

          -Bà chui ra khỏi pḥng dùm tui tí. Đang rănh đây, ông nhà đưa con về Nội rồi.

          -Sao bà không theo cho trọn hiếu con dâu?

          -Tối nay có ca trực mười giờ nên không đi được. Rủ bà đi uống nước cho nhẹ cái đầu. Ngày nay phá chục ca mệt ră người bà ơi.

          -Nè, nhà làm ăn đừng đem ô nhiễm uế tạp đến nghe bà.

          -Họ tắm rửa sạch sẽ, tẩy uế rồi đừng lo. Có đi không mà cứ lư sự hoài rứa?

          -Chờ tui thay đồ tí.

          Hai đứa chưa bước xuống hết cầu thang đă gặp ngay Na đang dắt xe vào. Con bạn nh́n Na ngạc nhiên hỏi:

          -Con bé nào đẹp vậy mày?

          -Sinh viên của tui đó bà.

          -Này Duyên...

          Thư chưa nói hết câu gặp ngay cái nh́n của Na nên dừng lại, cả hai cùng sững sốt khi nhận ra nhau. Na gật đầu chào nhưng nét mặt có vẻ hốt hoảng. Cô bạn bác sỹ lên tiếng:

          -Em đă khỏe chưa?

          -Dạ khỏe rồi bác sỹ.

          -Cố gắng nghỉ ngơi đừng đi lại nhiều trong vài ngày nhé em.

          -Dạ.

          Tôi hơi lạ về sự quen biết của hai người:

          -Gặp nhau rồi à?

          Thư im và Na đều im lặng. Tôi hỏi cô bé:

          -Em đi đâu vậy.

          -Dạ không có ǵ, định đến Cô chỉ cho em cái đồ án đang làm nhưng để lúc khác cũng được. Em xin phép về.

          -Mai gặp cô ở trường nhé.

          Duyên tiễn Na rồi leo lên xe cho con bạn chở đi. Vào quán chưa kịp ngồi xuống Thư đă nói:

-Nè, con bé lúc năy nó có vẻ quư mến bà quá đó. Có biết chuyện ǵ xảy ra với nó không?

Duyên ngơ ngác nh́n Thư:

-Bà quen với nó sao? Con bé sống kín lắm nên không ai thân với nó được đâu.

Thư nh́n Duyên nghiêm nghị:

-Nó vừa đến chỗ tôi sáng nay.

-Bà nói sao?

-Làm ǵ mà căng thẳng dữ vậy. Bà mến nó lắm phải không?

-Con bé dể thương xinh đẹp học giỏi sao mà không mến được.

-Sáng nay là lần thứ hai nó đến phá thai!

Duyên há hốc miệng ngạc nhiên và sốc thật sự. Cô bạn im lặng không nói nữa. Duyên nh́n ly cam vắt vừa mới được đem ra tưởng chừng như chua chát lắm :

-Trời ơi! Nó là đứa sinh viên ngoan nhất của tôi đấy.

-Sinh viên bây giờ chuyện sống thử với quan hệ t́nh dục quá b́nh thường rồi. Tại bà lư tưởng hóa cuộc sống quá nên nghĩ nó hiền thục đoan trang vậy thôi.

-Nhưng nh́n con bé dịu dàng dể thương như vậy…

-Duyên này. Tôi mỗi ngày gặp không biết bao nhiêu ca mà nếu bà trông thấy chỉ muốn buồn nôn thôi. Cái xă hội bây giờ kinh khiếp lắm. Có những con bé mười hai mười ba tuổi Mẹ dẫn đi phá thai mà cứ cười h́ h́ trông thấy ghét muốn vả vào mặt chúng nó.

-Ôi! Kinh vậy sao?

-Mỗi lần như vậy tôi có hỏi chúng nó tại sao có đứa trả lời tại lỡ lầm nhưng có đứa lại nói v́ muốn thử cho biết. Cái xă hội này nó loạn hết rồi bà ơi, có ǵ đâu mà ngạc nhiên.

 

Sáng hôm sau Duyên có giờ dạy lớp Na. Nh́n xuống dưới không thấy con bé ngồi cái bàn quen thuộc của nó Duyên hơi hoảng nhưng rồi tự nhủ có lẽ nó không sao. Chuyện về Na Duyên quên đi sau đó để tập trung giảng bài cho sinh viên nhưng hết buổi trên đường trở về h́nh ảnh con bé cứ lỡn vỡn trong đầu suưt chút nữa chạy xe tông vào đuôi một xe máy khác đang dừng chờ đèn xanh.

 Trở về nhà trong tâm trạng không được vui lắm nên ăn chén cơm rồi lên pḥng nằm cho đến bốn giờ chiều mới bước xuống nhà. Duyên quyết định đến nhà con bé xem thử cuộc sống nó như thế nào. Bấm chuông hồi lâu một người đàn ông từ trong nhà bước ra nh́n Duyên dè dặt hỏi:

-Xin lỗi cô hỏi ai?

Trông người đàn ông khoảng năm mươi tuổi lịch thiệp, khuôn mặt sáng toát lên cái vẻ người tầng lớp trên giàu có và quyền lực. tôi rụt rè :

-Xin lỗi, có Na ở đây không ạ.?

-Có việc ǵ không cô? Người đàn ông nh́n tôi cảnh giác.

-Tôi là cô giáo của Na đến thăm chơi.

-Vậy tôi mời cô vào nhà. Đây là nhà tôi.

Tôi hơi ngạc nhiên v́ sự xuất hiên bất ngờ của người đàn ông phong lưu bên trong ngôi nhà của Na:

-Tôi cứ tưởng đây là nhà Na, cám ơn anh. Tôi nghĩ Na đang sống một ḿnh nên đến thăm thôi. Phiền anh, tôi xin phép về.

Người đàn ông cười nhẹ

-Cám ơn cô đă đến thăm. Chào cô.

Cánh cổng sắt đóng lại kêu rin rít.

Quay về nhà vào pḥng Duyên bó gối ngồi đối diện với bức tường màu xanh nhạt vô tri.

Duyên không c̣n nh́n thấy ḿnh ở đó nữa.

 

 

HẾT

 

 

 

BÙI LÊ VI QUYÊN

07/2012

 

 

 

            

 

Trang Thơ & Truyện: Bùi Lê Vi Quyên               |                 www.ninh-hoa.com