Tháng
Tư trời đă vào xuân. Sáng tinh sương, mặt trời vẫn c̣n thẹn thùng sau
rặng núi nên chỉ lấp ló cho tôi nh́n thấy nửa khuôn mặt tṛn xoe mà
thôi. Dăy núi vẫn c̣n lờ mờ những mảng sương bay là đà. Hay đó cũng có
thể là những áng mây bay thật thấp của đêm khuya c̣n sót lại, mải mê
quấn quyện vào những mái ngói đang cuộn ḿnh trong chăn v́ ngoài trời
hơi lạnh vẫn trùm kín không gian. Khi khuôn mặt tṛn xoe bừng nóng,
ửng màu đỏ hồng th́ những áng mây thích la cà, rong chơi này vội vă
vút bay về trời.
Tia nắng
chói chang bắt đầu lan tỏa, ngả nghiêng ḷn xuyên qua khung cửa sổ
pḥng tôi, những vệt sáng vàng thủy tinh bị các màn sáo chắn lối nên
vẽ vời nhiều đường sọc ngang song song in hằn trên vách tường màu vàng
nhạt. Hai màu sắc ḥa hợp nhau thật nhịp nhàng tao nhă, tạo nên khung
cảnh dịu dàng nên tâm hồn tôi cảm thấy lâng lâng, dễ chịu!
Nh́n tia
nắng thủy tinh, tuyệt diệu này, tôi thơ-thẩn quay ngược chiều kim đồng
hồ, nhớ về buổi sáng trên biển Đông năm nào. Hai khung trời với hai
cảm xúc hoàn toàn khác nhau, trong tôi tuy cùng là buổi sáng đẹp trời!
Chiếc ghe bé xíu của tôi sau một đêm gắng sức ḿnh, ́-ạch vượt bóng
đêm, máy ghe v́ phải chạy suốt mà không được ngừng nghỉ nên cũng mệt
nhoài. Tội nghiệp cho động cơ ba đầu bạc cứ phải nổ hoài để xoay tṛn
chân vịt lí-lắc, bắt phải quay đều. Tuy phải tận dụng hết sức ḿnh v́
đă bao ngày vật lộn với đại dương, nhưng máy ghe vẫn kiên cường vượt
sóng mà không một lời phàn nàn trách móc.
Tài công
và các bác phụ giúp có trách nhiệm trên ghe, thay nhau thức suốt đêm
để cầm bánh lái. Một số thanh niên khác th́ chia phiên tát nước ra
ngoài, khi mực nuớc biển thấm dần dần qua các lỗ hổng bị đạn bắn, bắt
đầu dâng cao. Nằm trong cabin của ghe nên tuy chập chờn nhắm mắt, tôi
vẫn nghe được lời đối thoại của anh tài công và vài người trao đổi
nhau về phương hướng khi nh́n la bàn. Giữa ḷng biển khơi bây giờ chỉ
có âm thanh xè xè của tiếng máy ghe. Màn đêm phủ màu đen mực. Nh́n ra
ngoài trời, tôi không thấy ǵ hết ngoài bóng đêm rợn người. Tai chỉ
nghe được tiếng sóng lao xao vỗ và tiếng gió tru rít. Cơn lạnh ùa tràn
vào thân ghe và mùi mặn ṃi của nước biển thoang thoảng bay lên.
Mọi
người trên ghe dật dờ nhắm mắt cho qua một đêm chơi vơi giữa ḷng đại
dương. Đường chân trời tô vẽ những tia sáng hồng cam tạo thành một
đường cong tuyệt mỹ trên biển. Mặt trời nhấp nhô, ló dạng, ai nấy cũng
đều mừng vui v́ có thể mở mắt chào một ngày mới. Nghĩa là, ghe con đă
lặn hụp, chạy thêm được một đoạn đường tiến gần hơn, hướng về vùng
trời mơ ước. Nếu chúng ta so sánh đoạn đường trên đất liền bằng phẳng
với đoạn hải tŕnh trên biển, khoảng cách tuy bằng nhau nhưng nỗi kinh
hoàng và thời gian th́ không thể nào đo lường được.
Ánh nắng
chói chang lan tỏa như vừa tưới lên ghe con một liều thuốc hồi sinh
sau đêm dài nơm nớp lo âu, không biết ngày mai ḿnh c̣n trông thấy ánh
b́nh minh chăng?! Vài người đang loay hoay cầm nồi trên tay chuẩn bị
nấu cháo lơng bơng, phát cho mỗi người một chút xíu lót ḷng với hy
vọng kéo dài thêm sự sống. Có người cố nuốt cho đỡ đói, có người th́
không thể nào húp được dù chỉ một hớp v́ bao tử đă thắt lại nhưng bụng
th́ trống rỗng không c̣n bất cứ thứ ǵ trong đó!
Buổi sáng nào cũng tươm
tràn ánh nắng vàng óng ả. Nắng Cali hay nắng trên biển Đông, nơi đâu
tôi cũng đều may mắn được hít thở và nồng nàn uống say những tia nắng
ngọt ngào được buông thả từ một khuôn mặt tṛn xoe nhân hậu, duy nhất
hiện hữu trên trái đất này. Đó là mặt trời phúng-phính, lúc nào cũng
cười vui trên thiên đỉnh ! Nhưng, buổi sáng tháng tư của những ngày
phiêu bạt trên biển vắng vẫn in hằn trong kư ức và có lẽ, tôi sẽ khó
quên.
Tôi bâng
khuâng hỏi thầm:” Những người đă từng liều mạng trôi dạt đi t́m Tự Do
năm xưa, bất chợt trong khoảnh khắc tâm tư trầm lắng, có khi nào thả
hồn đi ngược ḍng thời gian để cảm nhận một nỗi đau âm-ỷ của dân tộc
ḿnh, sau lần đổi đời không mong đợi chăng ?”
Thảm họa
này đưa đẩy người Việt chúng ta đă phải trối chết từ bỏ quê hương,
trốn chạy đi t́m mạch sống.
Tờ lịch
lặng lẽ buồn rơi khi mùa biển động của tháng Tư đang về !!
Bạ
ch Liên