Cầu Sắt Sông Dinh năm 2000 - Nguyễn Văn Thành
Trang Thơ & Truyện: Ái Khanh                |                 www.ninh-hoa.com



Tên thật:  Đ Lê Ann

 

Tác phẩm đă xuất bản:
 - Truyện Ngắn Ái Khanh,
  2006, tập truyện ngắn
- H́nh Như Là T́nh Yêu, 1997, tập truyện ngắn

 - Một Thời Để Nhớ,
  1994, tập truyện ngắn.
 

  - Hiện là Chủ Tịch Hội
   Văn Học Nghệ Thuật
 Việt Mỹ, VAALA-Florida.

 - Chủ Bút BNS Rạng
 Đông, Atlanta, Georgia.

 - Chủ Bút NS Hương
  Quê, Houston, Texas.



Hiện cư ngụ tại:
Florida, Hoa Kỳ


 

 

 

 



---˜ ] ---

Em đưa tay mong bắt ánh mặt trời
Em quay lưng mong trốn hết loài người. 
Sao đành quên em, sao đành xa em, sao đành bỏ em?

Trân đưa tay ấn nút tắt của chiếc máy thâu băng, nước mắt ràn rụa. Từ ngày Thành rời trại tị nạn định cư tại Hoa Kỳ không một liên lạc, chờ đợi mỏi ṃn. Cái bụng bắt đầu lúp lúp nàng chỉ biết khóc vật vă, cuối cùng đêm qua không c̣n chịu đựng nỗi cô đơn, tan nát nàng đă khóc thú thật với mẹ. Bà Tân sau khi nghe tin động trời của con gái, bà cũng hoảng hốt la làng lên rồi sau những phút xúc động, v́ t́nh người mẹ nào cũng thế, bà ôm con rên rỉ:

- Chết chưa! Trời ơi sao mà dại thế hở con!

Rồi bà chạy ngược chạy xuôi t́m chồng để bàn bạc. Ông Tân chỉ nghiêm khắc nh́n con gái rồi bảo:

- Tao biết đó là cái thằng sở khanh mà, mầy đâu có tin!

Sau đó hai vợ chồng toan tính. Suốt cả đêm hai ông bà không ngủ cứ nằm bàn tính với nhau, nghe tiếng con gái khóc thút thít bên cạnh bà Tân càng nát ruột nát gan thêm.

Sáng sớm, theo dự tính ông Tân dậy sửa soạn chỉnh tề để đến gặp Đạo. Đạo là một giáo sư anh văn hiền lành, dáng dấp nho nhă, độc thân và h́nh như ông bà Tân không lầm là Đạo cũng có vẻ để ư đến Trân...

Đạo đang uốn vặn thân h́nh theo những động tác thể dục buổi sáng bỗng nh́n trật ra ngoài thấy ông Tân đang sừng sững trước cửa lều của ḿnh. Chàng dừng lại, ánh mắt như ḍ hỏi. Ông Tân bước hẳn vào lều rồi hất hàm hỏi:
- Cậu Đạo bữa nay có rảnh không? Ra ngoài uống một ly cà phê với tôi cho vui?

Đạo ngần ngừ một lúc, với tay lấy chiếc áo móc trên vách rồi bước theo ông Tân.

Im lặng bên nhau không ai buồn hỏi mà cũng không ai muốn cất lời trước. Vào một quán cà phê ọp ẹp gần bờ biển mà dân tị nạn đặt là đường Tự Do, ông Tân kéo chiếc ghế đẩu cho Đạo ngồi rồi đưa tay ngoắc chủ quán:

- Cho hai ly cà phê sữa nóng đi ông chủ!

Ông Tân kéo ghế ngồi đối diện, lúc đó Đạo mới lên tiếng:

- Ông chủ tàu t́m tôi có việc ǵ?

Ông Tân thở dài có vẻ trầm tư một lúc rồi bảo:

- Chuyện c̣n dài, chờ nó đem cà phê ra rồi tôi sẽ nói. Ăn ǵ đi chứ?

- Ông ăn ǵ tôi ăn đó.

Khi chủ quán đem cà phê ra, ông Tân gọi bánh ḿ hột gà ốp la... Thức ăn dọn ra bàn cả hai lặng lẽ ngồi ăn ông Tân vẫn không chịu mở lời. Đạo sốt ruột, lên tiếng:

- Ông chủ tàu t́m tôi có việc ǵ?

Ông Tân từ tốn rút khăn trong túi quần ra lau miệng, Đạo thấy ông vẫn giữ phong thái của kẻ có tiền đâm ra ganh ghét. Nhét khăn vào túi ông chậm răi bảo:

- Tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện.

Đạo ngồi im ḍ xét. Tằng hắng hai ba lần ông Tân mới nhập đề:

- Cậu biết con Trân con gái tôi chứ?

- Thưa ông ở đây ai mà không biết cô Trân là con gái ông chủ tàu? Nhưng thế nào ạ?

- Tôi muốn đi thẳng vấn đề với cậu luôn: nó lỡ có bầu với thằng Thành rồi, thằng sở khanh đó đi đă ba tháng nay không chịu liên lạc. Tôi muốn thương lượng với cậu để cậu nhận với phái đoàn Mỹ nó là vợ cậu để sau nầy nó được theo cậu đi Mỹ, đến nơi cậu c̣n thương nó th́ lập hôn thú c̣n không th́ chia tay. Sau đó cậu muốn điều kiện thế nào cậu cho chúng tôi biết để định liệu. Tôi hy vọng số tài sản tôi đem theo có thể giúp cậu được bước đầu. Chúng tôi chỉ có nó là đứa con duy nhất nên muốn cho đời nó sung sướng c̣n phần chúng tôi ở diện... "hốt rác" lúc nào đi cũng được!

Đạo sửng sốt trước đề nghị nầy, miệng há hốc ra, một con ruồi bay vù ngang mặt, Đạo mới sực nhớ và ngậm miệng lại lắp bắp:

- Tại sao... Tại sao ông chủ tàu lại chọn tôi?

Ông Tân thẳng thắn:

- V́ xét thấy cậu đứng đắn mà lại được Mỹ chấp thuận v́ có diện ưu tiên.

Đạo im lặng suy nghĩ một lúc mới lên tiếng:

- Nhưng chẳng biết ... cô Trân có chịu hay không?

Ông Tân phá lên cười:

- Cậu hỏi như vậy tức là cậu đă đồng ư rồi phải không? Thôi theo tôi về lều rồi chúng ta bàn kỹ lại.

Đạo bước theo ông Tân, đi giữa đoàn người tị nạn tấp nập đang đi ngược đi xuôi nói năng ồn ào chẳng khác nào chợ lớn trước năm 75. Đa số dân tới đảo ăn không ngồi rồi chờ cao ủy cấp thực phẩm, một số có chút vốn liếng th́ mua đi bán lại những thứ đă mua được của tàu đánh cá Mă Lai.

Đến cửa lều, ông Tân lên tiếng:

- Bà nó đâu? Có cậu Đạo đến chơi nè!

Nh́n mặt vui vẻ của chồng bà Tần đoán được phần nào kết quả nên đon đả mời chào chàng. Nh́n quanh không thấy Trân, Đạo tuyệt vọng. Hiểu ư chàng bà Tân lên tiếng:

- Con Trân nó đi chợ lát về giờ!

Sau một lúc bàn bạc, Đạo hẹn chờ gặp Trân nói chuyện xong mới quyết định ngày lên gặp phái đoàn để bày tỏ hoàn cảnh. Câu chuyện đang gịn th́ Trân về, tay xách bịch ni lông lủng củng thức ăn, thấy Đạo nàng gật đầu chào. Nàng có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không che dấu được vẻ đẹp tự nhiên của một người đàn bà không son phấn. Sực nhớ ra "bổn phận" của ḿnh, Đạo nh́n xuống bụng Trân. Bắt gặp tia mắt của Đạo, Trân ngượng ngùng quay đi. Đạo nghĩ thầm: "Bụng c̣n nhỏ. Chắc không ai biết đâu". Chàng lên tiếng chào Trân:

- Chào cô Trân, cô mới đi chợ về?

Nàng lí nhí chào lại rồi trao bịch ni-lông cho mẹ. Bà Tân đỡ bao thức ăn trên tay con gái rồi bảo:

- Con ngồi nói chuyện với cậu Đạo mẹ ra sau nấu ăn.

Ông Tân nói sơ ư định của ông và Đạo cho Trân biết. Nàng chỉ bẽn lẽn cúi đầu không có ư kiến. Đạo nghĩ thầm: "Chắc rồi cũng xong thôi. Vả lại Trân cũng đẹp mà hiền đó chứ, nhưng c̣n đứa con sau này...". Nghĩ đến đó, Đạo xua đuổi tất cả. Nói chuyện một lúc bà Tân đă làm xong thức ăn. Dọn ra trên chiếc giường, bốn người quây quần lại ăn. Không nói năng ồn ào nhưng không khí thân mật. Đạo từ lâu để ư đến Trân cũng thầm thương nàng nhưng không có cơ hội v́ dù ǵ ông Tân cũng là một ông chủ tàu tiền bạc thừa mứa, mở miệng ra ai cũng răm rắp tuân theo nên không bao giờ chàng nghĩ đến sợ bị hiểu lầm.

Đạo ăn uống xong, hứa hẹn sáng mai cố gắng lên văn pḥng gặp phái đoàn Mỹ tŕnh bày câu chuyện. Bà Tân tự tay rót nước mời Đạo, Trân th́ cứ im lặng cúi đầu, hỏi tới đâu nàng trả lời tới đó. Tiễn Đạo ra cửa, ông Tân siết chặt tay chàng. Đạo vừa về đến lều, Thục chạy bay ra cửa:

- Sáng giờ ông đi đâu vậy?

- Tôi nghe bà Hai bên cạnh nói sớm nay ông Tân đến rủ ông đi phải không? Đi đâu lâu dữ vậy?

Đạo gắt:

- Sao mà ông hỏi ǵ hỏi nhiều quá vậy?

Nói xong Đạo hơi hối hận v́ Thục hiền lành, chẳng qua ṭ ṃ v́ lo cho chàng vậy thôi. Cởi chiếc áo máng lại trên vách, xong Đạo từ từ kể cho Thục nghe tất cả. Thục nh́n chàng thán phục:

- Trời ơi, đúng là chuột sa hũ nếp! Rồi bây giờ ông tính sao?

- Tính sao nữa. Dĩ nhiên là tao đồng ư. Nhưng mầy đừng nói với ai nhé!

Thục cam kết nửa đùa nửa thật:

- Dĩ nhiên. Nói ra là hồ sơ mầy cũng ... "đi be" luôn! Mầy mà cưới được con ông chủ tàu tao cũng được nhờ dại ǵ nói với ai?

Sáng hôm sau Đạo c̣n lơ mơ trên giường th́ nghe Thục gọi giựt ngược:

- Đạo! Ông Tân ổng tới nữa ḱa!

Đạo ngồi bật dậy như chiếc ḷ xo:

- Đâu?

- Ổng c̣n đi đằng xa!

Đạo nằm vật xuống:

- Chuyện của tao mà mầy lo hơn chuyện của mầy!

 

Thoáng chốc, ông Tân xuất hiện. Đạo bước xuống giường lùa chân móc đôi dép. Đôi dép lủng lỗ được kéo ra, ông Tân nh́n theo một cách thương cảm.

- Đi. Cậu ra uống cà phê rồi t́m mua đôi dép khác!

Rồi hơi ngượng với sự sốt sắng quá đáng của ḿnh trước mặt Thục, ông nh́n Thục hỏi:

- Cậu ra ngoài uống cà phê với tụi tui không?

Thục lắc đầu:

- Không cám ơn ông chủ tàu. Bữa nay tôi c̣n làm công tác vệ sinh thêm một ngày nữa!

Ông Tân chỉ chờ có thế, nói liền:

- Vậy à? Thôi bữa khác vậy!

Đạo ra ngoài đánh răng rửa mặt thật vội vàng rồi bước vào. Thục chào:

- Ông chủ tàu ở chơi với thằng Đạo, tôi phải đi!

Chờ Thục đi khuất, ông Tân bảo:

- Đi ăn sáng xong ḿnh lên văn pḥng xin gặp phái đoàn Mỹ xem sao?

Đạo sốt sắng:

- Dĩ nhiên, hôm nay tôi sẽ cố gắng. Tuy nhiên tôi và ông đi chung có ǵ bất tiện không?

Ông Tân khựng lại rồi bảo:

- Cậu nói có lư, thôi ăn xong tôi về lều chờ tin cậu!

Suốt sáng đến trưa Đạo hết sức cố gắng để xin vào gặp phái đoàn Mỹ nhưng vẫn chưa được toại ư. Một mặt sợ ông Tân chờ lâu, một mặt khí hậu nóng nực và ruồi quá nhiều bay vù vù v́ cuộc sống trên đảo quá chật hẹp và dơ bẩn, Đạo mệt mỏi thả bộ ra băi tiên ngồi nh́n sóng nước đập vào mỏm đá. Chàng nghĩ đến Trân và thấy thương xót nàng quá nhẹ dạ, bây giờ nếu chàng không giúp nàng th́ cuộc đời nàng sẽ về đâu. Nhớ lại những ngày trước rất nhiều lần chàng cũng ước mơ quen nàng... Nghĩ đến đó chàng ngồi bật dậy và cương quyết nói cho Trân biết chàng cũng thầm ghen với Thành để cho Trân biết chàng yêu nàng không phải v́ tài sản của ông bà Tân. Với vốn liếng Anh ngữ của ḿnh, chàng dư sức kiếm một việc làm khiêm nhường ở Mỹ để bảo bọc đời nàng. Chàng thấy hạnh phúc bất chợt đến với ḿnh và nghe ḷng reo vui trên đường đến nhà Trân.

Đến cửa lều, ông bà Tân đang ngồi trên giường, thấy chàng hớn hở bước vào ông Tân mừng rỡ:

- Sao con có tin ǵ chưa?

Ông tự thay đổi cách xưng hô mà ông cũng không để ư đến coi như ông đă mặc nhiên xem Đạo như con rể. Bà Tân đon đả đi rót nước. Đạo nh́n quanh có ư t́m Trân rồi hỏi:

- Cô Trân đâu rồi thưa ông bà chủ?

Bà Tân thân mật bảo:

- Thôi, thay đổi cách xưng hô đi con!

Ông Tân góp ư:

- Đúng đó. Cứ ông chủ ông chủ nghe kỳ quá!

Đạo bảo:

- Dạ cháu chưa gặp được phái đoàn Mỹ v́ họ nghỉ trưa, lát nữa cháu sẽ xuống lại đó!

Ông bà Tân cảm thấy vui v́ thái độ của Đạo. Vừa nói chuyện vừa nghe những tin tức trên loa. Sau những tin tức thời sự, tin tức về tị nạn đến phần thư tín trên loa phát ra: "Những người có tên sau đây lên văn pḥng để nhận điện tín của thân nhân: Lương Thu Hương số tàu 0020; Bùi Nhật Tân, tàu Hồng Hà 085; Lưu Thị Ngọc Trân, tàu BL-1648...". Đạo cũng như ông bà Tân giật nẩy người khi nghe đúng tên họ, số tàu của Trân, bà Tân thắc mắc:

- Ai gửi cho nó vậy ḱa?

Ông Tân đăm chiêu:

- Chẳng lẽ...?

Rồi ông bỏ lửng câu nói.

Đạo hồi hộp đứng dậy:

- Thôi, cháu xuống văn pḥng để xem thế nào?

Ông Tân kéo Đạo ngồi xuống bảo:

- Từ từ một chút, giờ nầy họ chưa làm việc đâu!

Và ông trấn an Đạo:

- Tôi biết thằng lưu manh đó nó không dễ dầu ǵ mà quay lại với con Trân đâu! Nhưng dù nó có liên lạc tôi cũng không cho.

 

Đạo muốn nói một lời cám ơn ông Tân v́ như ông đă thấu hiểu ḷng thành thật của chàng. Đạo hớp một ngụm trà như dằn những xáo trộn trong ḷng. Câu chuyện lại xoay quanh về đời sống ở Mỹ nơi chàng chưa đặt chân đến nhưng biết khá nhiều qua sách vở, báo chí. Bỗng Trân rạng rỡ xuất hiện, nh́n nàng khác hẳn hôm qua Đạo ngơ ngác, c̣n Trân nàng tươi cười nói năng tự nhiên như không thấy sự có mặt của Đạo.

- Ba má, con mới được điện tín của anh Thành!

Bà Tân bật dậy:

- Nó nói ǵ trỏng?

- Nè ba má coi ảnh nói dài lắm... Rằng th́ là "Anh luôn nhớ đến em và đứa con tương lai của chúng ḿnh, qua một trận bịnh nặng nay anh mới b́nh phục. Anh đă hoàn tất thủ tục bảo lănh cho em và ba má. Tuần tới anh sẽ đi làm. Rất mong ngày đoàn tụ. Hăy tin tưởng anh măi măi là người chồng chung thủy của em. Trần Thành"

Nh́n ánh mắt hân hoan chứa chan hạnh phúc của Trân, nghe nội dung bức điện tín dài lê thê của Thành, Đạo cảm thấy ḿnh thừa thăi, lảo đảo đứng dậy ra về. Ông Tân thương hại siết chặt tay Đạo thay lời xin lỗi. Ra tới cửa Đạo nghe loáng thoáng lời bà Tân:

- Vậy mà bấy lâu nay hiểu lầm cho nó... tội nghiệp!

- Tội nghiệp! Tội nghiệp! Mấy người tội nghiệp cho nó rồi ai tội nghiệp cho tôi đây?

Đạo muốn thét lên giữa không gian oi nồng của một buổi trưa nắng gay gắt ở đảo Pulau Bidong để vơi đi niềm đau khổ đang cuồn cuộn dâng lên tận đáy ḷng.

 

{ {
{

Ái Khanh
 

 

Trang Thơ & Truyện: Ái Khanh               |                 www.ninh-hoa.com