DÙ
SAO ĐI NỮA...
Ái
Khanh

Lam
ngồi dựa người vào sofa, từ từ xé phong thư ra đọc:
“ VN ngày...
tháng... năm...
Kính thưa d́,
Hôm nay con và Mẹ nhận được tiền d́ chuyển qua dịch vụ
rồi! Cầm 100 dollars trong tay con vô cùng xúc động. Không biết đây
là lần thứ... mấy trăm d́ đă gửi về cho mẹ và con? D́ ơi ời! D́ biết
không? Con chỉ ước mơ sao có một ngày con báo đáp ơn d́ dượng thôi!
Con nghe d́ kể cuộc sống bên Mỹ quá vất vả mà thương
cho d́ dượng quá! Con ở đây th́ công ăn việc làm t́m không có, bên
kia trời th́ d́ dượng quá lận đận lao đao, mẹ nói với con ước ǵ con
sang được giúp cho d́ dượng, trông coi cửa hàng th́ thật là vừa đỡ khổ
cho d́ dượng mà con và mẹ cũng báo đáp được phần nào ơn của d́ dượng
nữa!
Cho con được kiss d́ một cái! Con nhớ d́ lắm, cho con
gửi lời kính thăm sức khỏe của dượng.
Mẹ con cũng như con cám ơn d́ thật nhiều đó nghe.
Thư sau con kể nhiều chuyện cho d́ nghe, bây giờ con
phải gửi gấp thư nầy kẻo d́ mong tin.
Con, Thu Nguyệt”
Lam đọc đi đọc lại hai ba
lần bức thư của đứa cháu gái lí lắc mà nàng thương yêu,và thường nựng
nịu từ khi c̣n ở quê nhà.
Ngày xưa, khi cha mẹ c̣n sống Lam và chị Hương rất
thương yêu đùm bọc nhau trong cảnh cơ hàn. Sau khi mẹ mất, chị Hương
cũng như Lam lần lượt theo chồng.
Chồng của Lam là con của một sĩ quan Hải Quân, nên năm
75 cả gia đ́nh được theo tàu ra ngoại quốc, v́ lúc đó t́nh h́nh hỗn
loạn nên vợ chồng Lam đành bị chia cách nhau. C̣n chị Hương th́ chẳng
may kết hôn với một người chồng nhu nhược trong một gia đ́nh nửa quê
nửa tỉnh nên chị đă rất khổ sở với tính t́nh kỳ lạ của những người em
chồng! Chị làm dâu 3 năm dài với bao nhiêu cay đắng bởi đàn em chồng
quá đông và vô cùng khắc nghiệt! Chỉ có người cha chồng là cảm thông
cho chị, nhưng khi ông mất đi th́ họ kiếm chuyện để người chồng phải
đuổi chị ra khỏi nhà với tội ăn cắp đôi bông tai của cô Út.
Chị trở lại nhà, tuy cha cằn nhằn cho là chị vụng về
nên mới bị gia đ́nh chồng cư xử như thế, nhưng chị vẫn thấy dễ chịu
hơn không khí ở nhà chồng. Độ hai tháng sau th́ người chồng chị đến
nhà năn nỉ chị trở về nhà v́ cả nhà phát giác ra cô em chồng vu oan
cho chị khi biết cô ta v́ mê đồng bóng nên bán rẻ đôi bông tai cho một
người bạn để mua áo quần, t́nh cờ cô bạn lại đeo đôi bông tai tới nhà
th́ bị người chị kế thấy được, đang nói... điều tra th́ chồng chị nghe
được và cha mẹ biết chuyện và nhất là anh rể của Lam năn nỉ hết lời
nên lại khuyên chị về với chồng. Chị lại xách gói theo chồng. Đến
khi chị sinh ra bé Nguyệt th́ t́nh h́nh bên nhà chồng có vẻ dịu với
chị hơn xưa! Nhưng cũng chẳng được bao lâu v́ sau khi sinh xong, chị
càng xinh đẹp và quyến rũ hơn khiến khi người bạn trai của cô Út đến
chơi, nh́n chị đăm đăm khiến cô ta ghen ghét, qua hôm sau kiếm chuyện
với chị bằng cách vu cáo cho chị cố t́nh quyến rũ bạn trai của ḿnh.
Chồng chị sẵn tính nhu nhược lại ghen tuông nên đánh chị một trận ra
ǵ, thế là chị rời nhà chồng một đêm mưa gió...
Chị Hương về nhà lần nầy với thương tích đầy người, Bố
nàng nóng mặt, qua mắng bên nhà trai một trận, thế là chị Hương và bé
Nguyệt ở luôn nhà bố ḿnh mà không c̣n một sự lưu luyến nào nữa!
Sau đó không lâu, bố qua đời...
Lam và Chị Hương buôn bán
vặt vănh để kiếm sống qua ngày, Bé Nguyệt càng lớn càng xinh đẹp, mặt
cô bé đẹp như trăng rằm dù cô bé chỉ mới 13 tuổi. Cả gia đ́nh sống
trong hạnh phúc, dù kiếm miếng ăn tuy rất vất vả nhưng ai cũng vui vẻ,
nhất là khi đêm về: cả nhà ban ngày vùi đầu vô công việc, tối về sum
họp buổi cơm rau bên cạnh bé Nguyệt láu lỉnh, xinh xắn.
Thời gian sau, hồ sơ bảo
lănh của Vân -chồng Lam- được cứu xét, thế là Lam đành từ giă chị và
cháu ra đi đoàn tụ cùng chồng tại Mỹ.
Vân có một tiệm tạp hóa nhỏ, nên khi vợ sang Vân cho
bớt một người Mễ thôi việc, chỉ dùng một người đàn bà Mỹ lớn tuổi để
phụ với hai vợ chồng chàng!
Cuộc sống rất êm đềm và hạnh phúc! B́nh thường, mỗi
năm vào dịp Tết, Lam cho chị và cháu vài trăm, nhưng đều đều mỗi tháng
gửi một trăm nên mẹ con của chị Hương rất nhàn nhă, khỏi phải vất vả
như trước kia. Lam rất thương chị và cháu, trong những lúc ngồi bên
mâm cơm, nàng thường nhắc tới chị, và nhất là con bé Nguyệt lém lỉnh,
xinh đẹp của gia đ́nh nàng. Vân nghe đến thuộc ḷng, có lần nàng vừa
kể chuyện cũ:
- Anh biết không? Có một lần chị Hương thấy nhức nhức
cái lỗ tai, bảo con Nguyệt soi cây đèn cầy xem có con ǵ chui vô lỗ
tai không th́...
Vân cướp lời
- Rồi nó giọt sáp vô lỗ tai chị Hương, khiến chị Hương
nhảy nhổm la làng phải không?
Lam cười mắc cỡ:
- Ủa! Em có kể rồi hả?
Cuộc sống của vợ chồng Lam thật êm đềm, cho tới một
hôm vừa đóng cửa tiệm, Lam vừa xách ví ra xe để nổ máy trước chờ chồng
th́ ở trong tiệm chuông điên thoại reo lên, Vân vội bốc điện thoại:
- A lô!
Đầu dây điện thoại giọng của Nguyệt hoảng hốt:
- Dượng Vân đó hả? Con là Nguyệt ở Việt Nam đây!
Dượng cho con gặp d́ con gấp!
Không kịp hỏi lại, Vân đặt diện thoại giữa bàn chạy ra
xe gọi vợ.
Đầu dây Nguyệt nghẹn ngào khóc cho biết mẹ nó vừa bị
đứt mạch máu năo, đưa vào bịnh viện chưa đầy một tiếng sau là tắt thở.
Lam bàng hoàng, tay chân run rẩy muốn khuỵu xuống, Vân
hoảng hốt, đưa tay đỡ lưng vợ...
™™™
Tang
lễ ở Việt Nam cử hành xong hai tuần lễ sau Lam nhận được một bức thư
của chị Hương, nàng vội vàng mở ra, một bức thư nguệch ngoạc của
Nguyệt:
“D́
ơi!
Con t́m thấy bức thư của mẹ con viết dở
dang cho d́, con gửi gấp cho d́...
Con buồn khổ và chán sống quá d́ ơi!
Hăy t́m cách nào cho con qua Mỹ với D́ đi! Ba con cứ bảo con về sống
bên đó, nhưng con sợ bên nội lắm d́ ơi! Hăy t́m cách cứu con nghe d́.
Thương nhớ d́ nhiều,
Con, Thu Nguyệt”
Lam
mở vội bức thư của chị Hương ra đọc ngấu nghiến:
“Lam em,
Suốt cả hai hôm nay đầu chị tự dưng
nhức quá! Tự dưng chị thật lo sợ...
Nếu chị có mệnh hệ nào, xin em hết ḷng
thương yêu lo lắng cho con Nguyệt, ơn em kiếp nầy chị không báo đáp
được th́ xin cho chị hẹn em kiếp sau.
Con Nguyệt nó thương em lắm, nó từng
ước mơ có dịp qua Mỹ với em...
Em ơi! Số chị thật long đong, phần em
may mắn hơn chị nhiều, nếu con Nguyệt ở với em may ra số phần nó hưởng
lây được điều may mắn, nó cứ khen hoài hạnh phúc của em và dượng Vân
khiến chị cũng ước mong sao cho nó t́m một người chồng tính t́nh tốt
như dượng Vân vậy th́ chị có ǵ cũng an ḷng em ạ!
Viết tiếp cho em sau, bay giờ chị lại
nhức đầu kinh khủng...”
Bức thư chấm dứt ở đó!
Lam muốn gọi phone về cho
cháu, nhưng nhà chị ḿnh từ trước tới giờ không có điện thoại. Nàng
chỉ biết khóc lóc với chồng. Tất cả t́nh thương nàng dồn hết cho
Nguyệt v́ coi như Nguyệt là người thân duy nhất c̣n lại trên đời nầy.
Qua bao nhiêu bàn tính, cuối cùng Lam và Vân đồng ư...
mướn người làm hôn thú giả cho Nguyệt với giá 15 ngàn dollars, khi qua
tới Mỹ sẽ trả tự do cho nhau và chờ tới ngày tới tháng là li dị.
Hai vợ chồng Vân gom hết
tài sản, c̣n vay thêm credit card vài ngàn để chuẩn bị sẵn cho người
thanh niên đă giúp vợ chồng họ. Cuộc hôn nhân giả đă thành công như ư
muốn, chỉ một năm hai tháng sau là Nguyệt đă tới Hoa Kỳ trong mùa hè
năm đó.
Mừng mừng tủi tủi trước sự
đoàn tụ nầy, Lam ôm cháu trong ṿng tay và khóc nức nở khi nhớ tới
người chị thân yêu của ḿnh. Nh́n hai d́ cháu vừa cười vừa khóc Vân
phải pha tṛ:
- Thôi! Phi trường ngập lụt hết rồi! Có chịu ra xe
chưa?
Tới lúc ấy Lam và Nguyệt mới như bừng tỉnh, Nguyệt lí
nhí:
- Thưa dượng.
Vân cười:
- Cũng c̣n biết tới Dượng nữa hả?
Cả hai d́ cháu cùng cười trong màn nước mắt.
™™™
Chỉ
sáu tháng sau là Nguyệt... hoàn hồn, buổi sáng nàng lên xe bus đi học,
buổi chiều, thỉnh thoảng Lam về nhà đón cháu ra phụ với chồng để nàng
về nhà nấu những món đặc biệt cho cả gia đ́nh cùng ăn.
Trong căn nhà vắng lặng ngày nào, bây giờ náo nhiệt hẳn
nhờ Nguyệt. Bé Nguyệt bé bỏng ngày nào bây giờ đă là một thiếu nữ
xinh đẹp mặn mà. Mỗi cuối tuần, Nguyệt không đi học, ở nhà nàng lo
chuyện ăn uống cho d́ dượng. Thỉnh thoảng có vài người bạn của Nguyệt
đến ăn uống chung với gia đ́nh... Bao nhiêu người con trai vây quanh
Nguyệt khiến d́ dượng nàng rất vui và hănh diện khi có đứa cháu có thể
coi như tài sắc vẹn toàn!
Chưa
tới một năm mà bao nhiêu người đánh tiếng nhờ mai mối Nguyệt cho con
cháu của họ! Lam vui vẻ bàn với chồng ra ṭa xin nhận Nguyệt làm con
nuôi, v́ sống với nhau đă lâu họ vẫn chưa có được mụn con nào... Vân
đồng ư nhưng cứ mải miết với công việc họ vẫn chưa có th́ giờ để thực
hiện.
Có một chiều cuối tuần, cả
gia đ́nh đang quây quần ăn uống bỗng tiếng
“bùm bùm
bùm” trên mái nhà, khiến cả nhà hết hồn, nh́n ra của sổ Lâm reo lên:
- Ô! Mưa đá...
Thế là cả 3 ùa ra hiên để nh́n. Bỗng nhiên gió tạt
mạnh, cánh cửa ụp lại. Vừa lúc cơn mưa đá cũng dứt, cơn mưa ào ào trút
xuống cả ba vội chạy vô nhà mới hay cánh cửa đă bị khóa lại v́ ban năy
ai cũng hấp tấp chạy ra khỏi nhà không để ư đến nút khóa tự động! Mưa
càng lúc càng lớn. Cả ba ướt loi ngoi v́ không vào nhà được, Nguyệt
nói như reo:
- Thôi, cả nhà ḿnh tắm mưa một bữa đi!
Vân và Lam như bị thu hút trẻ trung của cháu, chạy ra
sân nhảy nhót giữa cơn mưa... Cơn mưa càng lúc càng lớn và cứ mưa măi
như không muốn dứt!
Một lúc thấm mệt, Vân qua nhà hàng xóm mượn điện thoại
gọi thợ khóa tới mở cửa, Lam và Nguyệt vô hiên đứng chờ. Nh́n Nguyệt
nảy nở qua bộ quần áo ướt đẫm nước mưa, Lam nửa đùa nửa thật:
- Thôi mau mau lấy chồng cho d́ dượng nhờ với!
Vừa lúc đó Vân trở về, bảo;
- Chừng 10 phút nữa ông thợ khóa mới tới! Mất hết 40$
đó!
Khi cả ba người như chuột lột bước vô nhà, Vân cười kể:
- Bà Mỹ bên nhà bảo tụi ḿnh crazy!
- Ừ! Em cũng thấy ḿnh điên thật!
Lam trả lời, Nguyệt vui vẻ góp lời:
- Con thấy hôm nay vui quá xá!
Vân cười bảo:
- Thôi! Đi tắm thay quần áo cả bịnh hết cả nhà bây giờ...
Vân vừa nói xong th́ cả ba
cùng ào vô pḥng tắm v́ ai cũng giành tắm trước, cuối cùng Nguyệt đề
nghị
“ tay trắng tay
đen”.
Lam và Vân buồn cười
trước đề nghị trẻ con ấy, nhưng cũng x̣e bàn tay ra...
Cuộc sống của Vân và Lam trở nên vui nhộn, Lam thắp
nhang cho chị mỗi đêm như để
“ báo cáo” cho chị biết
là những
ước mơ của chị đă thành tựu! Càng ngày Lam càng thấy
yêu thương Nguyệt nhiều hơn!
Nhờ học trước ở Việt Nam thêm một năm đi học tại Mỹ vốn
liếng Anh văn của Nguyệt cũng tạm đủ nên Nguyệt quyết tâm đi t́m việc
làm để giúp d́ dượng. Vân và Lâm thuyết phục nàng đi học măi vẫn
không được cuối cùng nhân lúc người Mỹ cũng đến tuổi về hưu nên Vân và
Lâm cho Nguyệt vào thế chỗ!
Mỗi sáng, Lam luôn luôn ra
tiệm trước để mở cửa. Vân th́ chờ Nguyệt nấu cơm nước xong để bới
theo cho cả nhà cùng ăn trưa chỉ riêng thứ sáu th́ Vân phải đi trước
để nhận thêm hàng hóa! Lam lúc nào cũng lo lắng Vân và Nguyệt mệt mỏi,
mọi việc lúc nào nàng cũng gánh vác hết...
Sáng nay Lam dậy sớm v́
sinh nhật của Vân. Nàng bước sang pḥng Nguyệt gọi nàng dậy dặn
Nguyệt nhắc nhở dượng Vân ra sớm hơn mười giờ để mở tiệm. Nàng cho
biết nàng phải đi shopping để lấy bộ vest làm quà sinh nhật cho dượng
Vân, sau đó c̣n phải đi lấy cái bánh ngọt đem gửi trước ở nhà hàng, để
tối nay sau khi xong việc cả nhà đến nhà hàng mừng sinh nhựt Vân luôn!
Nguyệt c̣n ngái ngủ nên cứ ậm ừ!
Lam vô pḥng thay quần áo, nh́n chồng vẫn c̣n say ngủ
nên nàng rón rén đi ra.
Măi đến trưa Lam xong việc
ghé về tiệm th́ tiệm vẫn c̣n đóng im ĺm, Vân vội gọi về nhà không ai
bắt phone, nàng thầm nghĩ có lẽ Vân và Nguyệt trên đường đi nên yên
ḷng chờ đợi. Đến hơn 2 giờ chiều th́ nàng sốt ruột gọi về nhà lần nữa,
vẫn không ai bắt điện thoại. Nàng giựt ḿnh sợ hăi, không biết có
chuyện ǵ không may xẩy đến cho chồng và cháu không? Ư nghĩ vụt
thoáng qua, nàng run lẩy bẩy vội chờ hai người khách ra khỏi tiệm nàng
vội vàng đóng cửa để về nhà. Trên đường đi nàng vẫn hy vọng v́ ngày
sinh nhựt của Vân nên hai dượng cháu đi ăn uống hay mua quà ǵ đó!
Vừa đậu xe lại, Lâm hấp tấp vào nhà...
Một bức thư để thẳng giữa bàn, chỉ dằn lên bởi một cái
cắt móng tay. Lâm hồi hộp khi thấy bức thư khá dài với nét chữ của
Vân:
Lam yêu quư,
Muôn vạn lời anh và Nguyệt xin tạ lỗi
cùng em!
Bao lâu nay anh và Nguyệt đă lừa dối em mà em thật
không một chút nào nghi ngờ. Anh thật xấu hổ khi phải nói ra điều nầy.
Anh đau ḷng lắm khi anh tưởng tượng ra sự đau khổ tột cùng của em, có
nhiều lúc nằm bên em anh muốn thú thật, nhưng anh sợ hăi khi nhớ tới
em vẫn thường bảo
“em có thể chia sẻ cho
người
con gái khác cái ăn, cái mặc, thậm chí cả máu thịt ḿnh để cứu mạng
cho họ chứ không bao giờ em chia sẻ t́nh yêu cả”.
Hơi thở của Lam càng lúc càng dồn dập, nàng ṿ bức thư
nát nhàu, ngồi thở dốc một lúc rồi lại mở ra đọc tiếp:
Lam ơi, anh xin thú thật anh không đè
nén được t́nh cảm của ḿnh bởi sự hồn nhiên và trẻ trung của Nguyệt!
Từ ngày có nó vào nhà ḿnh anh thấy ḿnh như vui vẻ yêu đời hẳn lên,
anh thường lo sợ nó yêu nhầm một thằng không ra ǵ, rốt cuộc anh lại
là người hại cuộc đời nó! Có trách giận th́ hăy trách giận anh, em
đừng oán hận nó em nhé! Anh và Nguyệt đă nhiều lần muốn dứt khoát lắm,
nhưng cứ mỗi sáng em đi làm sớm th́... đâu lại vào đấy! Em hăy nguyền
rủa anh đi, sở dĩ hôm nay anh quyết định đem Nguyệt trốn đi v́ Nguyệt
lỡ mang thai rồi em ạ! Tất cả xảy ra cũng tại cái ngày cả nhà ḿnh
tắm mưa... Nó rất sợ em, mà chính anh, anh cũng không dám đối diện với
em sau khi nói ra sự thật nầy! Anh biết lỗi của anh lắm cho nên tất cả
tài sản của chúng ta anh xin để lại cho em coi như một đền bù, anh sẽ
tự tay làm ăn để nuôi Nguyệt và đứa con trong tương lai, anh biết sẽ
vô cùng cực khổ, nhưng cũng như một sự trừng phạt cho anh!
Có một điều anh tha thiết xin em hiểu
cho anh là chúng ta không có con, mà anh lại là con trai độc nhất
trong ḍng họ! Bây giờ chuyện lỡ hết rồi, xin em rộng lượng tha thứ
cho anh và Nguyệt.
Hăy thông cảm và hiểu giùm anh, mong em
có cuộc sống an vui.
Em đừng t́m kiếm anh và Nguyệt v́ vĩnh
viễn anh và Nguyệt không bao giờ dám gặp em.
Một lần nữa, xin em tha thứ cho anh.
Nguyễn
Vân.
Lam ngồi bất động như một
pho tượng khi đọc hết bức thư... Nước mắt ở đâu sao không chảy ra cho
ta vài giọt để vơi bớt khổ đau nầy?
Sau những phút giây gần
như chết lặng ấy, Lâm vùng dậy đập phá tan tành đồ đạc trong nhà.
Nàng chạy như điên như khùng vào pḥng của Nguyệt lôi tất cả những thứ
c̣n lại trong tủ mà nàng đă mua sắm cho Nguyệt vứt bừa ra nền nhà rồi
đứng lên đạp, chà , giựt, xé cho hả cơn giận. Rồi sau đó, nàng chạy
ào ra pḥng khách, nh́n lên bàn thờ đặt h́nh của chị Hương đưa tay
chụp lấy bức ảnh chị đưa sát vào mặt nói lảm nhảm:
- Nè chị! Con chị nó giựt chồng em rồi! Hồi đó chị ao
ước con chị có một tấm chồng như em, bây giờ chắc chị vui lắm hả? Chị
ơi! Sao em tốt với nó mà nó nỡ đối xử với em kỳ vậy chị? Chị trả lời
em đi!
Lam vừa cười vừa khóc, đưa
tay xoa nhè nhẹ lên mặt kính... Bất chợt tung mạnh bức h́nh của chị
Hương vào tường rồi nằm vật xuống sofa để khóc.
Cảnh sát được vài khách hàng gọi tới khi thấy tiệm nàng
đóng cửa đă ba ngày nên họ đă t́m đến nhà để điều tra khi biết chuyện
riêng tư của nàng họ mới yên ḷng là không có ǵ nguy hiểm tính mệnh
cho gia đ́nh nàng. Họ chỉ biết an ủi và khuyên nàng nên mở cửa tiệm
lại để lo cho cuộc sống...
Mỗi ngày nàng cứ đi ra đi
vào âm thầm như một bóng ma, không buồn gọi cho bất cứ một người bạn
nào cả! Cứ chiều chiều, nàng ra ngồi bên hiên nhà, ngồi ngoẻo đầu vào
tường, đầu óc có lúc thật b́nh thản, nhưng lúc tưởng tượng ra cảnh âu
yếm nhau giữa chồng và cô cháu mà ḿnh thương yêu hết dạ là đầu nàng
lại nhức bưng lên! Nàng không c̣n tha thiết ǵ đến sự sống. Thức ăn
vẫn c̣n đầy ắp trong tủ lạnh, nàng chỉ uống nước cầm chừng, lười biếng
không muốn nấu nướng ǵ nữa!
Chuông điện thoại reo lên, nàng tự dưng hồi hộp v́ vẫn
c̣n ôm hy vọng (cũng là để tự an ủi) chồng và cháu ḿnh đang đùa với
ḿnh, có lẽ họ đang gọi ḿnh đó!
Bốc phôn lên, nàng nói như người hụt hơi:
- A lô! Ai đó?
- Cho tôi hỏi thăm có bà nào tên Lam ở đó không cho tôi
nói chuyện một chút?
Không phải chồng cũng không phải con cháu gái
“thân yêu” của ḿnh Lam tuyệt vọng, giọng gay gắt:
- Tôi là Lam đây! Ông cần ǵ?
Tiếng người đàn ông giận dữ làm luôn một tràng:
- Chỗ tôi làm ăn mà bà chơi ǵ kỳ vậy? Đặt tiệc sinh
nhựt bảo đúng 7:30 tối dọn sẵn ra bàn để surprise cho người nhà của bà
rồi bà không tới? Bà đem cái bánh sinh nhựt của bà tới tụi tôi mới
tin bà nên không lấy số phone của bà, hỏi thăm măi tới nay mới t́m
được... bây giờ bà tính sao?
Lam khựng người trong giây lát rồi dịu giọng:
- Tôi xin lỗi ông! Tôi sẽ đến thanh toán ngay và sẽ
giải thích cho ông rơ!
Khi Lam tới nhà hàng người chủ đă đi vắng. Nàng thanh
toán tiền cho người thâu ngân theo cái bill mà ông ta đă để lại; cô ta
bảo rằng ông chủ chỉ nhận một phân nửa số tiền v́ khuya hôm đó ông đăi
nhân viên thức ăn mà Lam đă order. Nh́n nét mặt âu sầu của Lam cô
thâu ngân ṭ ṃ hỏi:
- Sao chị đặt tiệc rồi lại không tới?
Lam cười héo hắt:
- Tôi đặt tiệc sinh nhựt cho chồng tôi, nhưng ngay hôm
ấy chồng tôi đă bỏ nhà đi theo người khác rồi!
Cô thâu ngân há hốc miệng ra nh́n Lam! Cô ta không dám
hỏi thêm một điều ǵ nữa, chỉ đặt tay lên vai Lam vỗ nhè nhẹ như thông
cảm như chia sẻ khiến cho Lam rưng rưng muốn khóc. Lam nh́n cô ta
chớp nhanh mắt như dằn không cho lệ rơi, nàng nén xúc động rồi nói
lời xin lỗi để từ giă ra về. Vừa ngồi vô xe, Lam gục đầu lên tay lái
khóc nức nở! Nhưng nước mắt lần nầy làm cho ḷng nàng dịu xuống rất
nhiều, có lẽ nhờ trút được phần nào tâm sự với cô thâu ngân nên sau đó
Lam đă từ từ lấy lại được sự quân b́nh cho tâm hồn.
™™™
Cuộc
đời trôi qua trong lặng lẽ, tôi thấy Lam thường ngồi ủ rũ ở một ghế đá
trong công viên vào mỗi chiều chủ nhật, nơi tôi thường ra đọc sách
nơi đây. Liên tiếp nhiều lần như thế tôi không nén được ḷng ṭ ṃ
lân la đến làm quen. Như bị oan ức, dồn nén lâu ngày, Lam đă kể cho
tôi nghe tất cả chuyện ḷng của nàng và nàng yêu cầu tôi viết lại
thành một câu chuyện, tôi thắc mắc:
- Lam muốn viết thành chuyện với mục đích ǵ?
Lam cười buồn:
- Em muốn nhờ chị nói lên để chị em bạn gái coi như một
kinh nghiệm trong cuộc sống vậy thôi!
Tôi thành thật hỏi nàng:
- Lam đă tha thứ cho chồng cũng như cháu ḿnh chưa?
- Nói thật cùng chị, nếu tha thứ rồi có lẽ em sẽ không
nhờ chị viết lại đâu!
Tôi cầm tay Lam an ủi:
- Khi viết thành chuyện rồi chị sẽ đưa cho Lam xem!
Hoàng hôn đang từ từ vây phủ công viên, tiếng chim ríu
rít gọi đàn... tôi với Lam cũng chia tay nhau. Lam siết tay tôi dặn
ḍ:
- Bao giờ viết xong chị cho em xem với nhé! Em sẽ chờ
chị mỗi chủ nhật nơi đây.
Tự dưng tôi thấy thương Lam dạt dào dù chỉ mới biết
nhau chiều hôm nay. Có lẽ cùng phận gái nên dễ cảm thông nhau chăng?
Khi
câu chuyện đă xong tôi đưa cho Lam xem, nàng ngồi đọc chăm chú nước
mắt nàng rưng rưng, đưa trả tập bản thảo cho tôi rồi bảo:
- Thôi, chị thêm vô giùm em là em đă tha thứ cho họ rồi!
Em muốn chị của em bên kia thế giới được vui. Coi như cháu em c̣n
nhỏ dại, đâu có hiểu nỗi sự đau khổ vô cùng của em. Coi như số phần
em bất hạnh đi vậy! V́ chị ơi! Dù sao đi nữa, em cũng tha thứ cho
chàng... v́ em thật ḷng yêu thương anh ấy!!!

Ái
Khanh