ĐOẠN CUỐI T̀NH YÊU
Ái
Khanh

|
Tố
Như săm soi trước gương, nàng đưa tay nâng từng lọn tóc. Hôm nay kỷ
niệm ngày cưới của nàng và Khải, nàng muốn cùng chàng đến một nhà hàng
ăn có cả ca nhạc Việt Nam mà bạn nàng đă có lần kể cho nàng nghe. Từ
đây đến đó mất hơn cả giờ, nhưng xa th́ xa, suốt cả năm trời nay mới
có dịp để hâm nóng lại t́nh nghĩa vợ chồng... Nàng nôn nao chờ đến
giờ chồng về...
Khải
vui vẻ bước vào nhà, lên tiếng trước:
- Sao, em đă chuẩn bị chưa?
- Sẵn sàng rồi ông xă ơi!
Khải bước lùi hai bước ngắm vợ:
- Chà! Lâu rồi em không diện, bữa nay
trông đẹp quá!
Tố Như vui sướng nh́n chồng cười bảo:
- Cứ như con lọ lem hoài có ngày mất anh
sao?
Khải cười, đánh trống lảng:
- Thôi, em diện đẹp quá anh cũng vào mặc
thêm cái áo vest mới được.
Rồi chàng bỏ vào pḥng.
™™™
Vào
một nhà hàng sang trọng, tao nhă, Tố Như khép nép bước theo Khải.
Lâu lắm rồi cuộc sống vất vả, chật vật v́ phải lo lắng cho thân nhân
ở Việt Nam. Như và Khải đều đồng ư tiết kiệm tiền bạc nên rất giới
hạn những cuộc vui chơi, ăn uống bên ngoài.
Dưới ánh đèn mờ ảo của pḥng trà, Khải
và Như được một người bồi bàn dẫn đến một chiếc bàn nhỏ khuất gần cuối
sân khấu.
Cả hai lựa chọn thức ăn và gọi hai ly
nước ngọt trong lúc chờ đợi.
Bản nhạc dở dang trên sân khấu dứt, một
tràng pháo tay vang dội. Sau đó cô xướng ngôn viên xinh đẹp đứng ra
tiếp tục giới thiệu phần tân nhạc...
Thức ăn dọn ra, Tố Như vừa ăn vừa nghe
nhạc một cách thích thú. Phần Khải, trước khi cưới Tố Như, chàng
cũng lui tới những pḥng trà nên đối với chàng chỉ b́nh thường.
Nhà hàng này chỉ có một số ít là ca sĩ
chính, c̣n đa số là do khán giả lên góp vui thêm bằng những tác phẩm
do họ lựa chọn theo danh mục để sẵn ở bàn.
Tiếng cô xướng ngôn viên tiếp tục:
- Tiếp theo là nhạc khúc "T́nh Lỡ Trăm
Năm" của Nguyệt Ánh qua giọng ca của cô Tường Vi. Xin mời cô Tường Vi
lên sân khấu.
Tố Như đang bận gắp thức ăn bỏ qua dĩa
của Khải nên không để ư sự sửng sốt của Khải cũng như nghe lời giới
thiệu. Khải lập tức cúi gầm đầu xuống ăn uống một cách hấp tấp khi
nhận ra đúng Tường Vi - người t́nh ngày trước của chàng.
Giọng Tường Vi nhẹ nhàng cất lên:
T́nh yêu ấy anh
mang về
trao cho người
t́nh mới đi anh
Rồi năm tháng em
nơi này
vẫn thương hoài
người t́nh lỡ
trăm năm.
Ḷng như giông tố
phong ba
khi t́nh yêu yêu
trôi xa
Từ nay tách bến
sang sông
nước mắt em tuôn
thành ḍng.
Anh đă hết yêu em
rồi
th́ anh hăy đi
theo người.
Đừng gian dối
thêm chi
vào phút giây
biệt ly.
Em hứa đây em
không buồn.
Em hứa đây em
không hờn.
T́nh yêu chết hôm
nay
đành cố quên ngày
mai.
Gọi nhau ba tiếng
"cố nhân ơi"
sao buồn như chơi
vơi.
Từ nay xa cách cố
nhân ơi
muốn nói sao như
nghẹn lời.
Ḷng đă quyết
không u sầu.
Mà nước mắt em
tuôn trào.
Ḷng đă quyết
quên nhau
mà thấy tim quặn
đau.
Anh cứ đi, đi
theo người.
Em đă quen cô đơn
rồi
Đừng thương xót
em chi
đời biết bao biệt
ly...
Khải
như mắc nghẹn, gầm mặt xuống lắng nghe từng lời ca của Tường Vi. Chàng
cảm thấy bối rối. Cũng may ánh sáng mờ ảo trong pḥng trà như đồng
lơa với chàng nên Tố Như không nhận thấy sắc diện thay đổi của chàng.
Giọng của Tường Vi đă ngưng cho phần nhạc dạo trước khi tiếp tục hát
lại. Chàng không bao giờ ngờ được đă hơn ba năm trời xa cách giờ lại
đột ngột gặp Tường Vi trong hoàn cảnh này trong lời ca thổn thức,
nghẹn ngào ...
Cuốn
phim dĩ văng hiện về: Ngày trước Khải và Tường Vi yêu nhau khắng khít...
trong tuổi học tṛ nên không đủ điều kiện để tiến tới hôn nhân. Rồi
đột ngột Khải được tin bố ở Việt Nam trong cơn bệnh ngặt nghèo, d́
dượng Khải lo gấp giấy tờ cho Khải về Việt Nam gặp mặt bố lần cuối.
Về Việt Nam, trong cơn hấp hối, bố Khải muốn Khải cưới Tố Như để mang
nàng sang Mỹ lo lắng cho nàng hầu đền đáp phần nào ơn nghĩa những
ngày gia đ́nh bố mẹ khốn khó Tố Như giúp đỡ tận t́nh... Bên t́nh bên
hiếu, cuối cùng Khải đành phải chọn chữ hiếu cho bố được yên ḷng ra
đi... Rồi một cánh thư cũ - dấu tích mối t́nh cũ của Tường Vi và Khải
- rơi rớt đă gieo sóng gió trong gia đ́nh chàng và Tố Như một thời
gian ...
Tưởng mọi sự đă đi vào quên lăng, ai ngờ
hôm nay... Chàng thật sự hồi hộp, muốn bảo Tố Như ra về nhưng lại sợ
Tố Như nghi ngờ nên cứ ngồi yên chịu trận.
Bài
hát được cất lên lần thứ hai, Khải thấy đó như những lời Tường Vi vừa
trách móc vừa gởi gấm cho chàng. Khải nhớ lại ngày trước lúc c̣n làm
bạn với Tường Vi, thỉnh thoảng Tường Vi hát cho chàng nghe... Nàng yêu
thích thơ, nhạc gần như say mê, tâm hồn nàng trong trắng quá. Không
biết giờ này nàng đến đây nghe nhạc cùng ai? Muốn ngẩng mặt lên t́m
hiểu nhưng sao Khải thấy sợ hăi sự thật. Bỗng Tố Như lớn giọng:
- Anh có nghe em hỏi không? Sao cứ làm
thinh vậy?
Khải giật nảy người:
- Em nói ǵ?
Tố Như bực bội:
- Em hỏi anh anh có thấy món này họ nấu
có hơi mặn không?
Khải hấp tấp:
- Ừ, mặn thật!
Rồi chàng bưng ly nước ngọt uống ừng ực.
Tố Như bất măn:
- Anh sao tự nhiên lạ vậy?
Khải cố trấn tĩnh:
- Đâu có ǵ đâu em.
Tiếng
“bis,
bis” nổi lên và những tràng pháo
tay thi nhau nổi dậy. Tường Vi cúi chào và bước ra khỏi sân khấu,
Khải đánh bạo nh́n lên. Chắc chắn là Tường Vi rồi, Khải ngồi thừ
người. Bao nhiêu háo hức, vui vẻ hoàn toàn biến mất. Tố Như như linh
tính khi nghe xướng ngôn viên cất tiếng:
- Khán giả yêu cầu cô Tường Vi cho khán
giả thưởng thức thêm một bản nữa. Xin cô Tường Vi vui ḷng ...
Tố Như giận dữ thúc mạnh vào hông Khải:
- Anh hăy cho em biết có phải cô Tường
Vi vừa hát là cô bồ cũ hồi đó của anh không?
Thật tội nghiệp cho Khải, chàng lắp ba
lắp bắp:
- Ừ, ừ... chắc là vậy!
Tố Như không dằn được tức giận:
- Chắc là sao? Có phải là chắc chắn
không?
Khải bực ḿnh:
- Ừ! Th́ là Tường Vi đó!
Tố Như vung văng:
- A! Th́ ra năy giờ anh thay đổi tâm
tính cũng v́ vậy!
Khải khổ sở:
- Hay thôi ḿnh về đi em!
Tố Như cười gằn:
- Sao anh sợ à? Em đến mời cổ đến đây
gặp anh!
Khải van nài:
- Sao em vô lư quá, người ta mắc mớ ǵ
đến em chứ?
Tố Như nói như ra lệnh:
- Em muốn anh phải gặp mặt một lần v́ em
muốn mọi chuyện phải phân minh. Tại sao cổ ở đây bao lâu mà em không
biết?
- Em thật là vô lư, anh cũng đâu ngờ cổ
ở đây!
- Được, em sẽ mời cô ấy tới gặp mặt một
lần v́ em không thể sống kiểu này được.
Khải giận dữ:
- Em muốn làm ǵ th́ làm, anh về!
Tố Như tự nhiên buồn bă:
- Th́ ra anh sợ đối diện với cổ!
Khải đấu dịu:
- Đúng. V́ anh là người có lỗi. Nhưng
nếu em muốn gặp th́ anh cũng cần gặp một lần để xin lỗi cổ, vừa để
chứng minh cho em biết anh hoàn toàn không biết cổ hiện ở chung tiểu
bang với chúng ta!
Tố
Như thấy chồng phân tích như vậy nên cũng dịu giọng:
- Nếu anh nói như vậy th́ thôi, em thấy
gặp hay không gặp cũng không c̣n cần thiết nữa!
Khải bật cười khi thấy tâm lư phức tạp
của vợ. Chàng cố t́nh trêu chọc:
- Em tới mời cổ tới đây đi!
Tố Như la lên:
- A! Th́ ra anh muốn gặp cổ!
Khải đắc thắng:
- Ủa, sao hồi năy em bảo anh sợ gặp
Tường Vi giờ anh chịu gặp em lại bảo anh muốn?
Khải ph́ cười khiến Tố Như cũng cười
theo.
Tường Vi trở lại chỗ ngồi. Khải nh́n
theo... Chàng thấy ḷng xót xa khi thấy Tường Vi đi với Lập mà thôi,
không có một ai khác. Tố Như nh́n chăm chăm theo ánh mắt chồng rồi
bảo:
- Người ta đi với người khác, bộ anh tức
hả!
Khải buồn buồn:
- Đó là Lập, anh ruột của cổ!
Tố Như hỏi dồn:
- Bộ cổ chưa có chồng, có bồ ǵ hết sao?
Khải phiền muộn:
- Em sao kỳ quá. Anh có biết ǵ về cổ
đâu!
Tố Như như t́m được giải pháp hay, nàng
reo lên:
- Thôi được, em sẽ đến làm quen mời cổ
qua bàn ḿnh rồi ḿnh nói chuyện!
Khải nghi ngờ:
- Em định chơi tṛ ǵ đây?
Tố Như bảo:
- Em nghĩ em cứ ghen hoài kiểu này em
cũng... mệt quá. Thôi để em gặp cổ một lần để hỏi rơ sao cổ ở tiểu
bang này?
Khải bảo vợ:
- Nếu quả thật em muốn gặp th́ cả hai
đứa cùng qua bàn họ để anh giới thiệu em với họ luôn!
Tố Như đồng ư.
Bất
ngờ gặp lại Khải, Tường Vi sửng sốt nhưng rồi nàng lạnh lùng khi nh́n
qua Tố Như. Cả hai nh́n nhau chào hỏi một cách ngượng ngập. Lập biết
t́nh thế căng thẳng nên vội vàng giải thích cho cả hai biết là chàng
dẫn Tường Vi đi vacation lần cuối cùng khắp nước Mỹ trước khi Tường Vi
theo chồng về Tây Đức và ngày mai họ sẽ rời California. Tố Như nhẹ
ḷng, thân mật cầm tay Tường Vi:
- Em nghe anh Khải nói nhiều về chị nay
mới hân hạnh được gặp chị!
Tường Vi ngờ vực nh́n Khải v́ không ngờ
Khải dám kể cho vợ nghe cuộc t́nh đă đi qua đời chàng, ḷng cảm thấy
an ủi rất nhiều; tự nhiên nàng có cảm t́nh với Tố Như hơn. Khải an
ḷng khi thấy hai người có vẻ thân thiện. Khải lên tiếng trước:
- Sao không thấy ông xă của Tường Vi?
Tường Vi ngập ngừng giây lát rồi cũng
trả lời:
- Tháng sau ảnh mới qua Mỹ. À anh chị
cho địa chỉ để hôm nào em gửi thiệp cưới!
Khải nghe ḷng đau nhói nhưng cũng không
khỏi tự trách ḿnh quá ích kỷ, riêng Tố Như hớn hở mở ví ra t́m giấy
bút ghi địa chỉ. Lập vui vẻ ra mặt bảo:
- Không ngờ cuộc gặp gỡ thật lư thú.
Lúc năy ở hotel rủ đi nó cứ làu bàu, phải bảo nó lâu lâu đi
"trổ tài" một lần
cho thiên hạ thưởng thức
nó mới chịu đi đó!
Câu
nói của Lập nhắc cho Khải nhớ lại bài hát của nàng lúc năy và ḷng
không khỏi xót xa... Tố Như cắm cúi ghi địa chỉ. Khải và Tường Vi kín
đáo nh́n nhau. Không nói nhưng trong ḷng hai người đều đau đớn và
chắc chắn rất hài ḷng đă được gặp nhau một lần cuối trước khi cuộc
đời chia cách họ hai ngả rẽ khác nhau và tin chắc trong tâm hồn họ
luôn hướng nghĩ về nhau.
Đêm
tàn, mọi người chia tay. Ánh mắt sau cuối lại t́m nhau, tuy không dám
thốt lời vĩnh biệt nhưng cũng tự hiểu rằng đă vĩnh viễn mất nhau.
Tuy nhiên vĩnh biệt lần này thật dịu dàng êm ái... Khải và Tường Vi
tin chắc đă hiểu nhau, ḷng muốn nói lên muôn vạn lời tha thứ và chúc
phúc cho nhau.

Ái
Khanh